Mẹ
không buôn gánh bán bưng
Nhưng
vai trĩu nặng, tấm lưng khom còng
Dầm
mưa dãi nắng cũng không
Sao làn tóc sớm nhượm sương điểm màu?
Niên
trường quặng nổi thương đau
Sinh
ly tử biệt tránh sao kiếp người
“Gió
đưa cây cải về trời
Rau
răm ở lại chịu đời đắng cay” (*)
Con
đau mẹ thức canh dài
Bước
đi chập chững, nắm tay mẹ dìu
Thương
đời mẹ, cảnh quạnh hiu
Thương
con, mẹ dạy lắm điều nghĩa nhân
Quãng
đời vất vả nhọc nhằn
Cháu
con đông đúc, bao lần thảnh thơi?
Con
như mầm nụ xanh tươi
Chăm nôm bón rễ, mẹ “người trồng cây"
Bờ
vai nhỏ, tấm thân gầy
Miếng
cơm manh áo, ngày ngày cưu mang
Tinh
sương thức giấc dọn hàng
Đêm
về mệt mõi miên man ngủ vùi
Trầu
cau, thuốc xỉa làm vui
Thêm
con heo nhỏ, mẹ nuôi sinh tiền
Mẹ
hằng mơ thú điền viên
Mảnh
vườn nho nhỏ nơi miền đồng quê
…….
Con
đi chẳng biết ngày về
Năm
dài rơi lệ, tái tê cõi lòng
Tuổi
già sức yếu đợi mong
Ngàn
thu cất bước, con không tiễn người.
Khúc
Giang
(*) Trích Ca Dao