Đời là giấc
mộng dài! Có những chuyện ngỡ là mộng, nhưng lại thật.
Tôi “biết”
em, hơn bốn mươi năm trước. Biết, ở đây đồng nghĩa với sự không quen. Chúng tôi
chưa một lần trò chuyện. Và dĩ nhiên, đối với em, tôi là con số không to tướng.
Bởi, vì tôi chỉ thấy em. Rồi Em và tôi đã lạc nhau theo vận nước nổi trôi.
Năm ấy, từ
băng ghế dài trước hiên nhà bạn tôi, gần cầu Cái Cá, tỉnh Vĩnh Long. Điều gì
khiến xui tầm mắt tôi hướng sang bên kia đường, thấy em thoáng qua. Tôi biết
được em, ngày ấy, vào một buổi chiều. Nhà em núp bóng dưới tàng me, có lá bay
bay. Tôi quan sát kỷ hơn, thêm chút hiếu kỳ, khi nghe nói em có một người chị
song sinh. Tôi biết rõ điều này, bởi em là cô bé cùng xóm với bạn tôi. Sau này,
tôi về làm dâu nơi đây, đi, về chung đường, nhưng em vẫn là... Người em cùng
xóm không quen.
Nay, tình cờ
“quen” em, qua một trang Web, chúng tôi đã “gặp nhau” bằng tấm chân tình, và
“Châu về hợp phố!” bằng trao đổi email hoặc điện thoại. Khá lý thú lẫn ngạc
nhiên, lời em nói, tiếng em cười khác hẳn với hình dáng người em tôi đã “biết”,
của ngày xưa. Giọng ấm, tiếng cười trầm, ôn nhu. Tôi vẫn chưa một lần gặp mặt,
nhưng biết thêm, em là Cựu học sinh trường Nguyễn Trường Tộ, là nơi tôi đang
dạy lúc bấy giờ. Em cho biết, em còn giữ một chuyện rất ...rất bí mật có liên
quan đến tôi, nhưng em nhất định không nói ra đâu.
Thôi thì thôi
vậy!
Phải chăng,
được quen với Người bạn nhỏ, lúc nào tôi cũng hạ thấp cái đầu để chơi cùng trò
chơi, nói cùng mẫu chuyện. Ắt hẳn, đó là bí quyết ngăn chặn bớt tiến trình lão
hóa.
Đã hơn 40 năm
trôi, quá nhanh. Nghĩ lại, lúc sống cùng tỉnh nhà, chẳng hề quen. Nay, mỗi
người lưu lạc một phương trời, lại trở nên thắm thiết tình thân.
Người em cùng xóm chẳng quen
Bao năm lưu lạc ý mèn ơi thân
2.1.2016 - Chúc Mừng Tân Gia